
Bầy Lạc Đà quen sống vùng sa mạc
Ai bắt về nhốt lại giữa rừng xanh?
Tôi nghe thấy chúng bảo nhau nháo nhác
Đám người kia hám lợi bán tụi mình.
Một chú khóc đến bên tôi mếu máo:
Nhớ mặt trời, cát trắng, ốc đảo xanh
Hồn sa mạc lấp lánh miền hư ảo
Đầu hoang mang bao giờ hết chiến tranh?
Thế gian này hai phần người sống thật
Một phần ma còn lại dối lừa nhau
Bao cuộc chiến chà nát tàn mặt đất
Họ tranh nhau giật cướp những thùng dầu.
Hai chú khác cãi nhau về sắc đẹp
Nữ đạo hồi luôn che mặt nhìn xa
Bởi vua chúa cũng tan tành sự nghiệp
Dưới mưu mô, nhan sắc của đàn bà
Nghe chúng bảo về sau người đạo phật
Tựa bồ đề than khóc buốt thân đa
Con Chiên ngủ Cha buồn Chúa mất
Mặt trời rung phá nát cả thiên hà.
Ba con đứng cụng đầu nhau kể chuyện
Mẹ thiên nhiên quá chiều chuộng loài người
Để mặc sức họ chặn sông, lấp biển
Đốt phá rừng, giết thú, bẫy chim trời
Họ chia cắt mặt đất thành trăm mảnh
Rồi quên nhau khiến ngôn ngữ bất đồng
Không cản được đám người luôn kiêu hãnh
Trái đất buồn than khóc giữa thinh không.
Bốn con chạy loanh quanh tôi giận dữ:
Loài người kia nên hiểu luật bầy đàn
Xem Ong, Kiến, Voi, Hổ cùng Sư Tử
Con đầu đàn phải có để cầu an
Cuộc sống ắt có kẻ giàu người khó
Người ngu khờ tạo ra kẻ khôn ranh
Đừng mộng tưởng Voi ăn bằng Kiến Gió
Đừng nhốt Lạc Đà đứng giữa rừng xanh.
Nhưng tôi hiểu! Lạc Đà kia cũng biết!
Bầu trời đen tối mắt vỡ hoàng hôn
Khi sợi nắng chẳng chạm hồn trái đất
Loài người kia vùi trong đống cô đơn
Cùng nhấp nháp những dối gian, lừa gạt
Những tham lam, giành giật hóa hung tàn
Những tội lỗi chập chờn trong gió cát
Vào hố đen mù mịt mắt thời gian.